Nơi ấy có cây cúc dại
Hương dâng say lòng
Trăng cứ như huyền thoại
Tràn lên trắng cỏ mềm
Xòe tay chải tóc cho em
Vương vào hương cúc dại
Gió ở đâu dồn lại
Chăng rèm che kín nụ hôn
Rồi mai đi theo giọt sương
Anh không kịp về tìm lại
Chao ôi! Hương cúc dại
Tiễn lần đi xa…
Thế rồi một mùa gió đổi
Em cùng người khác lại qua
Nghiêng bút một người cứ hỏi:
- Cúc dại bao giờ ra hoa.
Đỗ Mạnh Hùng