Người dưng có nhớ ta không
Người dưng, ta nhớ đắng lòng mắt, môi
Dẫu là chưa gặp người ơi
Tim ta đã chết ở nơi mắt người!
Đã gần đi hết cuộc đời
Lại da diết, lại bồi hồi hơn xưa
Ta về khi phố đang trưa
Nắng đang đứng và người chưa kịp về
Ta về đau suốt cơn mê
Cô đơn ta giữa bộn bề nhân gian
Kìa em, nắng cũng khóc than
Đến cạn kiệt, đến giòn tan mặt đường
Em về, ghé mắt vào gương
Sẽ bắt gặp người ta thương buốt lòng!
Chiều nay ai nhớ ai không
Còn ta, thương nhớ đầy lòng người dưng
Chao ôi, giá có thể dừng
Niềm khao khát cuối con đường quanh đây
“Chiều nay, sao lại chiều nay
Bàn tay, sao lại bàn tay của mình”!
Nguyễn Xuân Hải